Đề tài
Nhận xét về nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao, tác giả Hoàng Thị Thường trong Vẻ đẹp con người đã viết: “Tinh thần lão Hạc kiên định biết bao! , đau khổ, đau đớn không chịu nổi.”
Bạn đang xem: cảm nhận của em về nhân vật lão hạc lớp 8
Qua tìm hiểu truyện ngắn “Lão Hạc” của Nam Cao, anh (chị) hãy làm sáng tỏ nhận định trên.
(Đề thi thử tháng 8_Lớp Ngữ văn cô Ngọc Anh)
Phân công
Khai mạc
Một trong hai nội dung nổi bật nhất được nhà văn Nam Cao xây dựng trong các tác phẩm của mình là hình tượng người nông dân nghèo khổ, bị bần cùng hóa trong xã hội thực dân nửa phong kiến. Bằng ngòi bút thấm đẫm tinh thần nhân văn, ông đã khiến người đọc không khỏi xúc động khi tìm hiểu về các nhân vật như Lão Hạc, Chí Chèo, bà Tí,… Đặc biệt, nhiều độc giả đã rơi nước mắt khi biết về cuộc đời của Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên - một lão nông, nghèo đến cùng cực nhưng vẫn giữ được những đức tính đáng quý.
Tác giả Hoàng Thị Thưởng đã từng thốt lên: "Tinh thần lão Hạc mới kiên định làm sao! Như một pháo đài vững chãi được xây bằng TỰ TÌNH và TÌNH YÊU. Đói, khổ, đau không chịu nổi". Đọc “Lão Hạc”, tìm hiểu về con người nghèo khổ nhưng giàu lòng tự trọng và tình yêu thương ấy, chúng ta sẽ càng thấm thía tư tưởng nhân văn sâu sắc của nhà văn Nam Cao.
Thân hình
Tác phẩm “Lão Hạc” của Nam Cao lấy bối cảnh nông thôn Việt Nam trước năm 1945. Qua lời kể giản dị của Nam Cao, chân dung một người nông dân già, khắc khổ nhưng hiền lành hiện lên. Lòng nhân ái tỏa sáng trong tác phẩm. Nhận xét về nhân vật lão Hạc trong tác phẩm này, Hoàng Thị Thưởng bày tỏ quan điểm: "Tinh thần lão Hạc mới kiên định làm sao! Như một pháo đài vững chãi được xây bằng TỰ TÌNH và TÌNH YÊU. Đói, khổ, đau không chịu nổi". Chắc hẳn Hoàng Thị Thương không giấu nổi niềm xúc động, cảm nhận về lão Hạc bằng những tình cảm chân thành và sâu sắc nhất. Lời nhận xét này của tác giả đã thực sự giúp ta nhận ra những nét đẹp nổi bật nhất ở Lão Hạc, đó là lòng TỰ TRỌNG và TÌNH YÊU của loài giun. Dù đang chết đói nhưng lão Hạc vẫn luôn “kiên định” với cá tính của mình, luôn quên mình và để lại những điều tốt đẹp nhất cho con, cho cả thế giới. Tinh thần ấy của lão Hạc thực sự vững chắc, “vững chắc” như một thành trì, không một đau khổ, áp lực nào của xã hội bất công lúc bấy giờ có thể đánh sập được. Cuộc đời và đặc biệt là cái chết của lão Hạc đã khắc sâu vào tâm hồn mỗi chúng ta một hình ảnh đẹp đẽ về những phẩm chất tốt đẹp của con người.
Lão Hạc được tác giả Nam Cao miêu tả hết sức sinh động, chi tiết và chân thực. Thậm chí, đây được coi là hình ảnh tiêu biểu của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng Tháng Tám. Lão Hạc suốt đời sống trong đau khổ, sầu não. Vợ mất sớm, một mình lão Hạc gà trống nuôi con khôn lớn. Tuy nhiên, vì nhà nghèo không lo được cho vợ nên lão Hạc đành nuốt nước mắt nhìn đứa con trai duy nhất đi làm công nhân trồng cao su. “Cao su đi dễ khó về/ Khi đi thanh niên khi về mới hiểu lắm”. Sống xa con cháu, hàng ngày vò võ với chiếc mỏ neo đơn, lão Hạc chỉ biết tìm niềm vui cuộc sống với con chó Vàng và ra sức thu hoạch hoa màu trong vườn, rồi làm thêm nhiều nghề với mong muốn khi lớn lên. trở lại, có một ít tiền. để nó lấy vốn làm ăn. Nhưng cuộc đời không như anh mong đợi, cái đói và bệnh tật đã đẩy anh đến cái chết vô cùng đau đớn. Và cuối cùng, đằng sau cái kết cuộc đời đầy bất ngờ đó, chúng ta hiểu thêm về nhân cách sáng ngời của một lão nông đáng ca ngợi.
Trước hết, những độc giả khi tìm hiểu về lão Hạc sẽ luôn cảm động trước TÌNH YÊU KHỔNG LỒ của lão. Chỉ vì nhà nghèo, không lấy được vợ cho con, khiến các con nản lòng, bỏ đồn điền cao su mà ông dằn vặt mãi. Để lấy vợ, người con đòi bán mảnh vườn nhưng ông nhất quyết không cho, không phải vì muốn giữ mảnh vườn cho con mà vì nghĩ nếu lấy vợ rồi về thì mảnh vườn sẽ bán đi, anh ta sẽ làm việc ở đâu để kiếm sống, và rồi anh ta sẽ có một ngôi nhà. Làm thế nào tôi có thể kiếm đủ tiền để bán? Ông nghĩ vậy, nhưng con trai ông có hiểu ông không? Anh bỏ đồn điền cao su, bỏ lại ông già ở nhà đợi con. Ông nghĩ tốt, lo lắng cho tương lai của con trai nhưng khi con trai ra đi, ông lại tự dằn vặt, dằn vặt tinh thần. Những lời ông nói với ông Vàng, nhưng ông không biết tình cảm ông dành cho con ông nhiều đến nhường nào. Anh ta nói chuyện với ông Golden mà cứ như nói chuyện với con ruột của mình. Bất cứ điều gì anh ấy làm, những gì anh ấy nghĩ đều hướng về con trai mình. Tiền ruộng vườn ông dành dụm, không tiêu để khi con trai về, nhẩm tính cũng được gần trăm lạng bạc, ngoài ra còn lo cho con cái lập gia đình, làm ăn sinh sống. Tuy nhiên, anh lại bị ốm. Một trận ốm kéo dài buộc anh phải tiêu ngần ấy tiền. Chỉ thế thôi cũng khiến anh chạnh lòng. Anh ta ăn vào tiền của con trai mình - số tiền mà khi con trai anh ta quay lại, anh ta định trả cho anh ta. Điều này khiến ông lão rất buồn. Việc ông lão gửi cho cô giáo mảnh vườn, xin cô giáo giữ cũng là giữ cho con: “Của mẹ nó, nó hưởng”. Mọi suy nghĩ và hành động của ông đều hướng về con trai mình. Ngay cả cái chết của ông cũng là vì con trai mình. Ông chết để dọn đường cho con sống, ông chết trong sạch để lại tiếng tốt cho con vì ông sống ngày nào ăn ở đồng tiền và ở cách sống của con ông ngày đó. Xưa nay biết bao người cha, người mẹ vì con mà hy sinh cơm ăn, áo mặc, hy sinh một phần thân thể của mình cho con, nhưng hy sinh tính mạng của mình như lão Hạc là một trường hợp hy hữu. Tình thương con của lão Hạc thật đặc biệt. Không ồn ào, náo nhiệt, không thể hiện qua hành động hay lời nói, trong thâm tâm ông lặng lẽ thương con, mọi hành động của con đều do ông mà có. Là do anh đẩy tôi đến những hành động đó để rồi tự dày vò bản thân, gồng gánh những suy nghĩ và hành động để chuộc lỗi lầm. Quả thực, tình yêu thương của ông dành cho con cái đã khiến họ cảm động sâu sắc.

Xem thêm: mg hno3 ra n2o
Lão Hạc có một cái TỰA cao cả. Anh ấy tự hào về con chó của mình, con trai anh ấy, hàng xóm của anh ấy, giáo viên của anh ấy và chính anh ấy. Khi bán con chó, anh ta khốn khổ, vì “đã tuổi này rồi mà còn lừa được một con chó”. Anh nhớ ánh mắt chú Vàng mà theo anh là ánh mắt đầy trách móc, mắng mỏ thậm tệ: "Ôi! Thằng già khốn nạn! Mình ở với nó mà nó đối xử với mình thế này sao?". Cái nhìn ấy ám ảnh và dày vò anh không nguôi. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ của thầy, anh chuẩn bị tiền làm ma cho mình, gửi thầy, để khi nào có việc thầy sẽ đưa cho, coi như anh có chút của, của. nghỉ nhờ hàng xóm. Anh ấy đã làm điều này để không làm phiền bất cứ ai. Từ đó, ông lùng sục khắp vườn, mò cua, bắt ốc, hến sống qua ngày, thà chết chứ không chịu mắc nợ ai. Có lẽ hành động bán đứng chú Vàng của anh ta là một sự chuẩn bị cho cái chết của anh ta. Hắn xin Bình Tú mấy miếng bả chó với lý do là đem cho nhà khác - một lý do khiến Binh Tú cho rằng mình giả vờ hiền lành nhưng cũng thật đáng ghét, một lý do khiến cô giáo hiểu lầm mình, hiểu lầm một người. khóc vì lừa chó, người nhịn ăn để có tiền làm ma. Nhưng hóa ra, anh ta đã ăn thịt chó để tự tử, để giữ cho trái tim trong sáng của mình được nguyên vẹn. Nó ăn mồi chó, nó chết như một con chó, vật vã, quằn quại đau đớn, để chuộc tội. Ông ăn bả chó cũng để không bị dòng đời xô đẩy, tha hóa như Binh Tư, Chí Phèo… Cái chết của ông cũng là niềm tự hào của ông với con trai. Nếu anh ta sống bằng tiền của tôi, anh ta thà chết còn hơn tôi. Lão Hạc có tấm lòng thật xứng đáng. Lão Hạc có một tấm lòng thật đáng trân trọng - niềm tự hào của người nông dân nghèo nhưng chất phác. Anh chọn cách "thà chết còn hơn sống trong bóng tối" khi bị dồn vào đường cùng. Tấm lòng nhân đạo của Nam Cao đã được thể hiện rõ nét. Qua cuộc đời bi tráng nhưng chất phác của lão Hạc, quả thực Nam Cao đã “khai những nguồn chưa khơi” và chính điều đó đã đưa ông đến một vị trí vững chắc trong dòng văn học 1930-1945. .
Nhân vật lão Hạc đã để lại nhiều cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc. Đây là nhân vật tiêu biểu, đại diện cho tầng lớp nông dân trong xã hội cũ: Tuy nghèo nhưng có phẩm chất cao quý. Nam Cao đã rất thành công trong việc xây dựng nhân vật. Qua cái nhìn của người thầy - một trí thức, Nam Cao đã gián tiếp bày tỏ nỗi lòng của mình với người nông dân và đặt ra vấn đề về “đôi mắt”: “Chà! Còn những người xung quanh ta, nếu ta không cố gắng tìm hiểu họ, ta chỉ thấy họ điên khùng, ngu xuẩn, đê tiện, xấu xa, bỉ ổi… đều là những cái cớ để ta độc ác, ta chưa bao giờ thấy họ là những kẻ đáng thương, ta chưa bao giờ yêu…” Tác giả còn sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật rất rõ ràng.Tâm lý nhân vật lão Hạc được thể hiện qua hành động, lời nói, nhiều đoạn đối thoại mà như độc thoại.Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng nhiều từ ngữ khiến câu chuyện chân thực, sinh động và gần gũi với người nông dân.
Nhân vật lão Hạc thực sự để lại cho người đọc ít nhiều suy nghĩ. Qua đó cũng cho thấy tài năng và tấm lòng của Nam Cao. Phải là một nhà văn xuất sắc, một nhà văn hiểu, biết đến tận cùng người nông dân, dành cho họ những tình cảm yêu thương, kính trọng và đồng cảm sâu sắc thì mới viết nên một truyện ngắn hay như vậy. Với nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên, Nam Cao đã khẳng định được tên tuổi của mình. Ông đã “khai những nguồn chưa khơi” và ghi lại trong lòng người đọc những cảm xúc yêu thương.
Kết thúc
Ngẫm lại lời đánh giá sâu sắc của Hoàng Thị Thưởng, và nhìn cuộc đời lão Hạc, tôi có thêm niềm tin vào cuộc sống. Đói rét đến cùng cực, cô đơn nhưng lão nông vẫn giữ trong mình vẻ đẹp của lòng tự trọng và tình thương con sâu sắc. Càng yêu lão Hạc và tin vào cuộc sống, một lần nữa chúng ta cảm ơn Nam Cao đã luôn nhìn con người và cuộc đời bằng con mắt nhân văn nhất, để rồi viết vào lòng người đọc những tình cảm thật đẹp đẽ, thiêng liêng nhất. .
Tác phẩm của Quỳnh Như, thành viên lớp “HỌC SINH GIỎI - Văn 9” cô Ngọc Anh.
Xem thêm:
Tham khảo các bài mẫu nâng cao tại chuyên mục: https://hoisinhvatchanh.org.vn/van-mau/nang-cao/
Xem thêm: c4h6 br2
Đón nghe những bài viết mới nhất trên fanpage FB Thích Vạn Học
Bình luận