Tên tôi là Jonsi, bây giờ tôi đã thực hiện được ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Đó là mùa đông, tôi thẫn thờ nhìn con đường phủ đầy tuyết trắng, mùa đông từng là nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi vì hồi đó, chính cái lạnh buốt giá này đã khiến tôi bị viêm phổi nặng rồi trở nên bi quan và nó đã cướp đi sinh mạng của tôi. già Bemen - một họa sĩ nghèo mơ ước vẽ được một kiệt tác. Rồi những kỉ niệm ấy lại hiện lên trong tim tôi như một thước phim quay chậm.
Tôi, chị Xiu và chị Bémen đều là những họa sĩ nghèo nhưng luôn có ước mơ và khát vọng. Chúng tôi sống trong cùng một căn hộ nhỏ gần Công viên Washington. Nhưng rồi mùa đông năm ấy, vì không đủ tiền mua áo ấm và máy sưởi, tôi bị viêm phổi nặng, đó là cơn ác mộng của những người dân nghèo như tôi. Vì biết không thể chữa khỏi nên tôi luôn bi quan, chán nản, gần như không muốn sống nữa. Bức tường đối diện phòng tôi có một cây thường xuân, nhìn từng chiếc lá trên cây rơi xuống, tôi vô thức cho rằng cuộc đời mình có sự tồn tại của chiếc lá, trong đầu tôi tràn ngập ý nghĩ rằng khi chiếc lá cuối cùng cùng nhau rơi xuống, tôi cũng sẽ ra đi. thế giới này.
Bạn đang xem: đóng vai giôn xi kể lại chuyện chiếc lá cuối cùng
Những chiếc lá thường xuân rụng dần, rụng dần, chỉ còn lại một mình. Ý nghĩ về cái chết luôn thường trực trong đầu tôi. Một buổi tối, trời mưa to gió hú, trong lòng tôi nghĩ có lẽ chiếc lá ấy không trụ được qua đêm mưa bão này. Sáng hôm sau, tôi nhờ chị Tú kéo mành lên nhưng tôi thật ngạc nhiên, chiếc lá vẫn còn đó, nó vẫn đang cố bám víu lấy sự sống mong manh của mình. Nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ rằng nó sẽ rơi và tôi sẽ chết, nếu một cơn bão khác ập đến thì chắc chắn chiếc lá cuối cùng này cũng sẽ rơi vì nó không còn sự sống và tôi cũng vậy, sẽ không thể chống chọi nổi. căn bệnh nguy hiểm này nữa.
Rồi một cơn bão khác ập đến. Rồi màn đêm dần buông xuống, như có Chúa biết trước suy nghĩ của tôi, một cơn bão nữa ập đến, nhưng lần này mạnh hơn cơn bão đêm trước. Đêm ấy gió bắc lồng lộng, mưa đập vào cửa sổ, tôi nằm trên giường nghĩ có lẽ chiếc lá mong manh kia cũng đã rụng, làm sao nó có thể bám vào cành cây qua đêm giông bão này và có lẽ, ngày mai tôi cũng sẽ ra đi mãi mãi, chấm dứt quãng thời gian của tôi với căn bệnh nguy hiểm này. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Sáng hôm sau, trời vừa rạng sáng, tôi đã lạnh lùng ra lệnh cho chị Tú kéo rèm lên, vẻ mặt tái nhợt của chị lộ rõ vẻ sợ hãi và buồn bã. Nhưng khi kéo rèm lên, cả tôi và chị đều bất ngờ vì chiếc lá thường xuân vẫn còn đó, thân vẫn xanh đậm nhưng viền răng cưa đã nhuốm vàng. Tôi tự hỏi điều kỳ diệu nào đã khiến chiếc lá vẫn ở đó, vẫn bám lấy cành thường xuân gầy guộc ấy. Lòng tôi cảm thấy day dứt vì thời gian qua tôi đã quá tàn nhẫn và thờ ơ với chính mình. Một chiếc lá mong manh, vô tri vô giác nhưng vẫn cố bám lấy sự sống của mình, tại sao tôi lại là một con người luôn nghĩ rằng mình sẽ chết, sẽ không sống được nữa, luôn bi quan và không có một chút hy vọng. Chẳng hiểu sao mình lại ngu như vậy, chị Siu và lão Bêmen đã cố gắng chăm sóc cho mình, luôn cầu mong cho mình mau khỏi nhưng mình chỉ nghĩ đến cái chết, mình có lỗi với họ. cũng vậy. Tôi nằm nhìn chiếc lá một lúc lâu rồi nói:
– Chị Tú thân mến, giờ em mới biết muốn chết là có tội.
Bà Tú cười, niềm vui hiện rõ trong mắt. Trong tôi có một sức sống mãnh liệt mà tôi đã đánh mất từ lâu. Trước đây, mỗi lần cô Tú nấu cháo cho tôi, tôi chỉ muốn húp vài muỗng cho khỏi đầy bụng, nhưng hôm nay, tôi lại muốn ăn, muốn lấy lại sức khỏe như mơ. Tôi xin cô ấy một ít cháo trộn với một ít rượu vang đỏ và tôi nhờ cô ấy xếp những chiếc gối xung quanh tôi để tôi có thể ngồi dậy vì tôi muốn xem chị Tú âu yếm đút cho tôi ăn như thế nào. Thấy chị nấu ăn chu đáo, tôi càng thương chị hơn, tuy chỉ là bạn cùng phòng nhưng chị Tú luôn ở bên, chăm sóc cho tôi những lúc tôi ốm đau, bi quan như một con người. chị em trong gia đình. Nấu cơm xong, mẹ nhẹ nhàng bế tôi vào giường, đút cháo cho tôi ăn. Ăn xong, tôi nằm xuống để chị Xíu chợp mắt vì tôi biết chị thức đêm canh tôi ngủ. Một giờ sau, thấy chị Tú dậy, tôi liền nói:
- Chị Xiu thân mến, em hy vọng một ngày nào đó em có thể vẽ được Vịnh Naple.
Cô vui vẻ gật đầu.
- Anh yêu, khi nào anh khỏe lại, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Ôi, cảm thấy hạnh phúc quá, giờ chỉ mong mình chóng khỏe để cùng chị Xiu vẽ cảnh vịnh Naple tuyệt đẹp.
Chiều hôm đó, bác sĩ đến khám cho tôi, ông ấy chưa kể bệnh của tôi bao giờ vì mỗi lần ông ấy về, bà Tú lại kiếm cớ ra ngoài hành lang nói chuyện với ông ấy. . Tôi tò mò nên định ra khỏi giường áp tai vào cửa nghe ngóng. Tôi nghe bác sĩ nói:
"Nàng đã qua khỏi nguy hiểm, mười phần năm, hiện tại chỉ cần ngươi chăm sóc nàng thật tốt —— ngươi liền thắng."
Nghe bác sĩ nói vậy tôi mừng lắm. Như vậy tôi sẽ không phải chết, sẽ có thể thực hiện ước mơ của mình. Tôi trở lại giường bệnh và giấu niềm vui đó vào lòng.
Một buổi sáng, khi chị Tú ra ngoài, tôi lấy một cuộn len màu xanh đậm để đan một chiếc khăn choàng với ý định tặng chị. Một lúc sau chị Tú về phòng, tôi thấy mặt chị xúc động quá, chị nghẹn ngào nói:
Xem thêm: Đỗ Hùng Dũng sinh năm bao nhiêu? Đời tư và sự nghiệp sân cỏ
“Anh Behrman thân yêu của tôi đã qua đời chỉ hai ngày sau khi bị viêm phổi nặng. Vào đêm mưa gió ấy, khi người gác cổng nhìn thấy anh, anh ốm nặng, toàn thân ướt sũng. Không ai biết anh ấy đã đi đâu trong đêm giông bão đó cho đến khi họ nhìn thấy bút lông và bảng màu vương vãi dưới chân cửa sổ của chúng tôi.
Nói rồi, chị Tú hướng mắt về phía chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ, rồi chị nói tiếp:
– Bạn có thắc mắc tại sao chiếc lá đó đứng yên không nhúc nhích không? Đó là vì chiếc bàn ủi là kiệt tác của Behrman, người đã vẽ nó vào đêm mưa gió ấy, đêm mà tất cả những chiếc lá khác trên cành đã rụng hết.
Nói đến đây không kìm được nước mắt, cô bật khóc. Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy bàn ủi. Ôi, quả thực nó chưa bao giờ rung động trước đây, nó luôn bất động như vậy. Chiếc lá đúng là một kiệt tác của Bemen, ngay cả tôi và chị Xiu cũng không thể nhận ra nó, nó là thanh sắt đã cứu sống một cô gái ngốc nghếch như tôi khỏi lưỡi hái của tử thần, nhưng nó cũng cho tôi hi vọng vào cuộc sống, cho tôi Tôi tin vào căn bệnh của mình, nhưng lại lấy đi mạng sống của người đã vẽ ra nó. Tôi thấy lòng mình thắt lại, cuộc đời tôi giờ phút này đã thay đổi bởi sự ra đi của lão Bồ-men, tôi nhìn chị Tú, hai tay ôm lấy vai chị mà nói:
– Chị Tú ơi, Bồ-men chết để em được sống. Sự hy sinh của anh thật vĩ đại, vĩ đại. Tôi có thể làm gì để đền đáp lòng tốt của bạn bây giờ? Tôi cảm thấy có tội.
Tôi ôm lấy chị Tú, nức nở. Chị Xiu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói:
– Em ơi, em chỉ cần sống tốt, khỏe mạnh và lạc quan là được. Như vậy, tôi đã sống xứng đáng với sự hy sinh của anh Bơ-men!
Tôi nức nở vâng lời cô, cảm thấy trong mình mạnh mẽ và tràn đầy sức sống hơn.
Tôi đã cố gắng vẽ lại kiệt tác Chiếc lá cuối cùng của lão Bemmel, nhưng trong mắt tôi, những bức tranh tôi vẽ không thể so sánh với ông bởi có lẽ, chiếc lá cuối cùng ông vẽ chứa chan tình yêu thương. anh ấy đã cho tôi và sự hy sinh cao cả của anh ấy để cứu tôi. Em luôn tự hứa với mình sẽ trở thành một họa sĩ tài ba, một họa sĩ vẽ được những bức tranh ý nghĩa, có giá trị để phục vụ mọi người, góp phần xây dựng đất nước.
🔻 Xem thêm:
- Chiếc lá cuối cùng – Ơ Hen – ri
- Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Bơ-men trong "Chiếc lá cuối cùng"
- Thông điệp xanh từ "Chiếc lá cuối cùng"
- Củng cố, ôn tập văn bản “Chiếc lá cuối cùng” – Ơ Hen – ri
Xem thêm: na2so4 ra baso4
Bình luận