hình ảnh bếp lửa trong bài thơ bếp lửa của bằng việt

Bạn đang xem bài viết ✅ Bài văn mẫu lớp 9: Cảm nhận hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa Dàn ý & 5 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất ✅ tại trang web Pgdphurieng.edu.vn Bạn có thể kéo xuống đọc từng phần hoặc click nhanh vào mục lục để truy cập thông tin mình cần một cách nhanh chóng nhất.

Bếp lửa là biểu tượng cao đẹp cho tình ông bà thiêng liêng, cao quý trong bài thơ Bếp lửa. Với 5 bài văn ngắn gọn về hình ảnh bếp lửa kèm theo dàn ý chi tiết sẽ giúp các em học sinh hiểu sâu sắc hơn.

Bạn đang xem: hình ảnh bếp lửa trong bài thơ bếp lửa của bằng việt

Hình ảnh bếp lửa

Bếp lửa cũng là nguồn sống của hai bà cháu, là hơi ấm của những bữa cơm giản dị thời thơ ấu. Hình ảnh ngọn lửa sẽ theo tôi mãi, trở thành biểu tượng của tình yêu mà tôi tự nhắc mình không bao giờ quên. Mời các bạn tải về miễn phí:

Đề tài: Cảm nhận của em về hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt.

Dàn ý Cảm nhận về hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa

I. Giới thiệu:

  • Giới thiệu Cảm nhận hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa

II. Thân bài: Cảm nhận hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa

1. Hình ảnh bếp lửa gợi bao cảm xúc:

  • Bếp lửa là hình ảnh rất quen thuộc ở làng quê Việt Nam
  • Bếp lửa thật gần gũi, thân tình
  • Hình ảnh ngọn lửa mơ được nhen nhóm trong sương sớm thật thơ mộng và mộng mơ
  • Hình ảnh bếp lửa rất gần gũi, quen thuộc và gắn bó với tuổi thơ

2. Suy ngẫm về hình ảnh bếp lửa:

  • âu yếm, ấm áp
  • yêu
  • ngọn lửa không thể dập tắt trong trái tim của một đứa cháu
  • Bếp lửa là nơi ấp ủ tình cháu thiêng liêng

III. Kết thúc: Nêu suy nghĩ của em về hình ảnh bếp lửa

Đoạn cảm nghĩ của em về hình ảnh bếp lửa

Bếp lửa là hình ảnh rất quen thuộc trong mỗi ngôi nhà ở vùng quê Việt Nam, gợi lên hơi ấm gia đình, bàn tay tảo tần sớm hôm của bà, của mẹ. Bếp lửa thân thiết, gần gũi với những người con xa quê phải xa quê. Bếp lửa ấy sưởi ấm, sưởi ấm, quây quần yêu thương, dang rộng vòng tay vỗ về, đưa đứa cháu về với những kỷ niệm thân thương nhất của cuộc đời. Bếp lửa ấy đã mãi âm ỉ nuôi dưỡng tình yêu quê hương trong lòng người cháu, ngọn lửa ấy đã mãi ấp ủ tình ông bà thiêng liêng. Có thể nói, bếp lửa trong bài thơ là biểu tượng cho cội nguồn gia đình, quê hương, đất nước; vì những gì gần gũi thân thương với tuổi thơ của mỗi người và có sức soi sáng, nâng đỡ tâm hồn con người trong suốt hành trình dài rộng của cuộc đời. Tóm lại, bếp lửa vừa là hình ảnh thực, vừa là hình tượng nghệ thuật đặc sắc của tác phẩm.

Cảm nhận những hình ảnh Bếp lửa đẹp nhất

Trưởng thành là một hành trình đầy khó khăn và gian khổ, là học cách sống tự lập, tự lo cho bản thân, đôi khi tự nhủ mình vẫn ổn nhưng cũng có lúc chợt bật khóc. Những lúc như thế này, ta lại nhớ về mái ấm, những kỷ niệm xưa, như một động lực để ta tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn. Quả thật, phải chăng vì quá cô đơn, quá mệt mỏi khi phải sống và học tập một mình nơi đất khách quê người mà Bằng Việt đã viết nên những dòng tâm sự ẩn sâu trong lòng. Bài thơ “Lò sưởi” với hình ảnh bếp lửa xuyên suốt tác phẩm là nỗi nhớ, tình cảm, tâm tư của người con xa quê mong mỏi được trở về ngôi nhà giản dị nơi có người bà thân thuộc.

Đúng vậy, không ai thực sự mạnh mẽ và cứng rắn trong cuộc sống nếu không nhận được tình yêu thương từ gia đình. Càng được yêu thương, che chở bao nhiêu thì khi mất đi lớp bảo vệ hoàn hảo ấy bấy nhiêu, người ta sẽ càng cảm thấy lạc lõng, nhớ nhung bấy nhiêu. Và đó có lẽ cũng là nỗi lòng của tác giả - nỗi lòng của người con xa quê.

Mùa đông, mùa của sự cô đơn và mất mát. Quả thật, cái lạnh trong màn sương ấy gợi cho tác giả nhớ về quê hương, về người bà, về tuổi thơ chân chất chứa chan tình yêu thương. Phải chăng vì không kìm được nỗi nhớ mà tác giả đã thốt lên:

“Đèn trại bập bùng sương sớm
Một ngọn lửa ấm áp và ấm cúng
Anh yêu em, anh biết trời nắng như thế nào"

Hình ảnh bếp lửa xuất hiện ở đầu bài thơ, ngọn lửa ấy như bừng sáng cả không gian và thời gian, làm thổn thức bao trái tim nhỏ bé của bao người con xa quê. Ngọn lửa lớn lên trong tiềm thức của người cháu là ngọn lửa gắn liền với hình ảnh của bà, bà là người thắp lửa nuôi cháu không nề hà, bà vất vả thức khuya, tình yêu thương của bà đã làm rung động trái tim cháu biết bao. đến nỗi đứa cháu phải thốt lên lời yêu thương trong nghẹn ngào.

Nhờ sử dụng các từ láy “lấp ló, chập chờn” tác giả đã khắc họa được hình ảnh bếp lửa thật đẹp và giản dị. Nó không chỉ là một bếp lò thông thường, không phải là một vật vô tri vô giác, nó mang hơi ấm của tình yêu thương, nó thắp lên ngọn lửa trong tim tôi, nó là ngọn lửa của tình bà cháu và cũng là minh chứng cho tình cảm gia đình của tác giả những ngày thơ ấu.

Bếp lửa sưởi ấm cả tuổi thơ tôi, cùng tôi lớn lên. Nó đã trở thành một biểu tượng gắn liền với tuổi thơ gian khó của cô:

“Khi tôi bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói…
Chỉ nhớ khói trong mắt em
Nghĩ lại sống mũi vẫn cay cay!"

Phải chăng khói vô tình làm nhòe mắt tôi hay là tình yêu tôi dành cho em khiến tôi nghẹn ngào trong cảm xúc. Thời gian cũng không ngoại lệ với bất kỳ ai, khi tôi còn nhỏ, tôi hồn nhiên vô tư sống với bà ngoại, tôi ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình, nhiều lúc tôi giận bà vu vơ mà không biết rằng bà đã cưu mang bà trên mình. vai. gánh nặng gia đình. Cô ấy đã thay cha tôi, thay mẹ tôi, cô ấy đã cho tôi tình yêu thương, cho tôi cảm nhận được sự êm ả của cuộc sống. Giờ đây khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là cuộc sống, tôi mới nhận ra nỗi đau và sự cô đơn của mẹ, nhưng mẹ vẫn kiên nhẫn và cần mẫn nuôi nấng tôi nên người.

Bài hát về tình yêu và sự hy sinh của bà cứ vang mãi, cứ đập thình thịch như bóp nghẹt trái tim tôi, tôi bồi hồi nhớ về những ngày bên bà, cứ trôi vào dòng hồi ức. Kỉ niệm chợt dội về từ tiềm thức.

“Mười chục năm trước, cho đến bây giờ
Cô vẫn có thói quen dậy sớm
Nhóm lò sưởi ấm áp và ấm cúng
Nhóm tình yêu, sắn ngọt
Nhóm nồi xôi mới chia vui
Nhóm đánh thức cả những cảm xúc của tuổi thơ
Ôi kỳ lạ và thiêng liêng- ngọn lửa!”

Cô đã quen với cuộc sống vất vả, ngày ngày vẫn cặm cụi trong bếp. Ngọn lửa của tình yêu ấm áp, của sự đủ đầy và ấm áp. Bếp lửa của đức hy sinh cao cả đã thắp lên ngọn lửa sáng trong tim anh, dạy anh biết yêu thương và biết ơn.

Ai rồi cũng sẽ lớn, sẽ phải rời xa những thứ quen thuộc để học cách trưởng thành, học cách trưởng thành. Nhưng dù sống ở một thành phố phồn hoa, trăm xe, tác giả vẫn không quên nhắc nhở mình về lòng tốt của bà, vẫn băn khoăn, trăn trở về thói quen dậy sớm của bà:

“Bây giờ anh đã đi xa. Có một làn khói của một trăm tàu
Lửa cháy trăm nhà, niềm vui trăm phương
Nhưng vẫn không bao giờ quên nhắc nhở:
- Sáng mai bật bếp nhé?

Kết thúc bài thơ bằng một câu hỏi tu từ đầy trăn trở, trăn trở, đó là tình thương bà, lo lắng, săn sóc cho người đã nuôi mình khôn lớn. Dù ở xa anh vẫn dõi theo em, vẫn hướng về em như em vẫn luôn dõi theo anh. Lúc này ở nơi đó, bạn sẽ bật bếp chứ?

Hình ảnh bếp lửa được nhắc đến xuyên suốt bài thơ, bếp lửa là nguồn sống của hai bà cháu, là hơi ấm của những bữa cơm giản dị thời thơ ấu. Bếp lửa gắn liền với tuổi thơ tôi, bà thắp bếp lửa đánh thức cả những cảm xúc của tuổi thơ. Hình ảnh Bà và bếp lửa sẽ mãi theo tôi, trở thành biểu tượng của tình yêu thương mà tôi luôn nhắc nhở mình không bao giờ quên. Cuộc sống rồi cũng sẽ qua đi, vì thế đừng lãng phí một giây phút nào vì sự ích kỉ của mình để làm tổn thương những người xung quanh. Sống để yêu thương, trân trọng và cho đi. Hãy sống luôn biết ơn người yêu thương mình và trưởng thành thật tốt để đền đáp công ơn của cha mẹ, của những người đã dành cho ta tình yêu thương.

Cảm nhận hình ảnh Bếp lửa

Trong bài thơ “Bếp lửa” hình ảnh bếp lửa là hình ảnh giản dị mà thiêng liêng, cao quý, là biểu tượng của tình mẫu tử và lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp của tác giả. Quả thực bếp lò chính là hình ảnh của một tuổi thơ gian khó mà chan chứa yêu thương của tác giả Bằng Việt.

Anh đã sống với bà bên bếp lửa, quen với “sương sớm” với “những cái ôm ngọt ngào” bên bếp lửa và người bà kính yêu của mình. Đó là những ngày gian khổ “khói mù mịt mắt”, “sống mũi còn cay” mà tác giả đã trải qua. Tuy nhiên, cũng chính trong hố lửa, người đọc mới thấy được tình thương sâu nặng của bà và cháu gái. Trong suốt những năm tháng tuổi thơ ấy, tác giả được sống bên bà, được bà tận tình chăm sóc, dạy dỗ. Đặc biệt nhất là hình ảnh:

“Nhóm lửa ấm cúng
Nhóm tình yêu, sắn ngọt
Nhóm mừng xôi mới, chung niềm vui
Cả nhóm đánh thức cả những cảm xúc của tuổi thơ"

Qua đó, thể hiện tình yêu thương mà người bà dành cho cháu, cho gia đình mình qua bếp lửa. Trong bếp lửa, người đọc thấy được tình thương và tấm lòng bao la mà bà dành cho con cháu.

“Một ngọn lửa, trái tim cô luôn sẵn sàng
Ngọn lửa của niềm tin kiên cường.”

Cho chúng tôi thấy ngọn lửa ngoan cũng chính là ngọn lửa mà bà luôn ấp ủ cho tương lai hạnh phúc của con cháu. Trong những năm tháng chiến tranh, bà là chỗ dựa tinh thần, là người mang lại hơi ấm cho con cháu như bếp lửa bập bùng. Rồi sau này, hình ảnh bếp lửa sẽ mãi là kỉ niệm đẹp mà tác giả lưu giữ trong tâm trí.

Dù có đi đến những chân trời mới nhưng ngọn lửa và kỉ niệm về bà sẽ mãi nằm trong lòng tác giả. Đó chính là điều thiêng liêng, kì diệu và ấm áp nhất “Ôi lạ lùng và thiêng liêng, bếp lửa”. Tóm lại, hình ảnh bếp lửa là một hình tượng nghệ thuật thành công, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Cảm nghĩ về hình ảnh bếp lửa

Trong cuộc đời mỗi người chúng ta có thể quên đi nhiều thứ nhưng những kỉ niệm tuổi thơ thì khó phai mờ. Với Bằng Việt, những kỉ niệm thơ gắn liền với hình ảnh người bà thân yêu và ngọn lửa ấm áp. Tất cả những kỉ niệm tuổi thơ có thực đó được tác giả làm sống lại trong bài thơ “Bếp lửa”. Bài thơ được viết vào năm 1963 khi tác giả đang sống và học tập xa Tổ quốc. Đoạn thơ miêu tả chân thực hình ảnh người bà gắn với những kỉ niệm đã qua để tác giả bày tỏ nỗi nhớ nhung, tình cảm kính yêu, ngưỡng mộ đối với người bà kính yêu của mình. .

Bước ra khỏi nỗi nhớ, mọi hình ảnh, con chữ đều bị nỗi nhớ cuốn đi. Một thời đã qua được tái hiện trong tâm trí với những chi tiết rất cụ thể. Tác giả trân trọng từng mảnh kí ức hiện về. Theo diễn biến tâm lí nhân vật người cháu, ta cảm nhận sâu sắc từng cung bậc tâm trạng theo từng ngọn lửa trong thơ: ngọn lửa kí ức tuổi thơ, ngọn lửa đời người lớn; Bếp bà xưa bếp nay.

Sống xa quê hương, rời xa xứ tuyết lạnh giá, tác giả xúc động nhớ về bếp lửa quê hương thật ấm áp. Bếp lửa gắn liền với hình ảnh người bà, ngọn lửa của một tuổi thơ với bao kỉ niệm khó quên.

Ngọn lửa cháy trong sương sớm
Một ngọn lửa ấm áp và ấm cúng
Anh yêu em và biết trời nắng như thế nào!

Ở những câu thơ mở đầu là ánh lửa bập bùng mang màu sắc cổ tích. Hình ảnh “đợi chơi với sương mai” thật sinh động gợi lên ngọn lửa không định hình lúc lớn lúc nhỏ, khi bốc lên khi tắt nhưng rất mạnh mẽ. Cách sử dụng hình ảnh ấy rất phù hợp với trạng thái tâm lý hồi tưởng về quá khứ, ra đi nhưng có sức ám ảnh. Từ “cửu hoả” bao hàm ý nghĩa nhỏ nhoi, thầm kín bên trong, đồng thời cũng gợi lên bàn tay khéo léo, nhẫn nại, chăm chút của người nhóm lửa. Điệp ngữ “một bếp lửa” được lặp lại ở đầu các câu thơ có tác dụng nhấn mạnh dấu ấn kỉ niệm sâu đậm trong kí ức của tác giả. Nó trở thành hình ảnh xuyên suốt bài thơ. Hồi tưởng về ngọn lửa quê hương, cũng là hồi tưởng về người bà kính yêu của mình. “Thương em biết bao nắng mưa”. đọng lại trong 3 dòng thơ đầu có lẽ là từ “thắm thương” và hình ảnh người bà lặng lẽ, âm thầm trong cảnh bối rối “biết bao nhiêu nắng mưa”. Hai từ “nắng mưa” không chỉ nói đến nắng mưa của thiên nhiên mà còn gợi nhớ đến nắng mưa của cuộc đời. Biết bao cảm xúc xúc động nghẹn ngào trong câu thơ ấy!

Xem thêm: nahco3 ra nacl

Từ tình yêu và nỗi nhớ đong đầy đã đánh thức tác giả sống lại những năm tháng tuổi thơ.

Lên bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói.
Năm đó là năm đói kém,
Bố lên cỗ xe, với con ngựa khô gầy,
Chỉ nhớ khói trong mắt em
Nghĩ lại đến giờ sống mũi vẫn cay cay!

Lẽ thường, vui ai cũng nhớ, nhưng kỉ niệm buồn thường sâu đậm hơn nhiều. Tuổi thơ ấy mang bóng dáng hãi ​​hùng, thê lương của nạn đói năm 1945. Đó là năm “đói ăn đói rét”, “cha đánh xe khô với con ngựa gầy”. Đứa trẻ sớm có ý thức tự lập và phải sống dưới sự chăm sóc của bà ngoại. Nỗi niềm gian khổ được tác giả bộc lộ một cách gián tiếp thời thơ ấu. “Hương khói” rồi “khói”, có thể nói nhà thơ đã chọn một chi tiết rất chính xác, vừa tả thực cuộc sống tuổi thơ, vừa bộc lộ cảm xúc đau đớn, xót xa, tiếc nuối. xa rồi bạn ơi. Hình ảnh “khói mù mịt mắt” còn gợi cho ta sự vất vả, nhọc nhằn tỏa ra từ bếp lửa của một gia đình nghèo. Bài thơ “nghĩ lại…. cay” làm nổi bật nỗi thổn thức của tác giả. Thơ Bằng Việt có sức truyền cảm mạnh mẽ là nhờ những chi tiết, ngôn từ chân thật, giản dị ấy. Ngọn lửa tưởng niệm của nhà thơ mới bắt đầu lên, thoang thoảng hương khói, mờ màu khói... nhưng đã đầy những hình ảnh chân thực, thấm đượm biết bao tình cảm sâu sắc.

Từ màn sương tuổi thơ, tác giả đã thổi phồng những kỉ niệm của tuổi mới lớn khi quê hương có chiến tranh.

Tám năm cháu nhóm lửa
Tu hú trên cánh đồng xa
Khi bạn khóc, bạn có nhớ bà không?
Cô thường kể chuyện những ngày ở Huế.
Thiết tha tha thiết làm sao!
Bố mẹ bận đi làm chưa về
Tôi đã ở bên cô ấy, cô ấy nói với tôi hãy lắng nghe,
Bà dạy tôi làm việc, bà lo cho tôi ăn học,
Đội cứu hỏa nghĩ về công việc khó khăn của cô ấy,
Tú hô! Không đến ở với cô ấy,
Xin tiền đồng xa?

Ngôn ngữ, hình ảnh thơ dần trong sáng. Giọng thơ như thể là giọng kể trong một câu chuyện cổ tích, có thời gian, không gian, sự việc, nhân vật cụ thể. Nếu trong hồi ức, khi tác giả lên bốn tuổi, ấn tượng mạnh nhất của đứa cháu là “mùi khói” thì ở đây, một ấn tượng khác xuất hiện, “tiếng tu hú”. Lúc mơ hồ, khẽ khàng “trên cánh đồng xa”, lúc gần gũi, nghẹn ngào “sao thiết tha quá”, tiếng hú như than thở, sẻ chia nỗi nhớ xa xăm, mong mỏi. Đưa tiếng tu hú, một âm hưởng rất quê hương vào thơ, Bằng Việt có một tâm hồn gắn bó sâu nặng với quê hương.

Trong những câu thơ đó, ta thấy từ “bà” được lặp lại nhiều lần cùng với cấu trúc “bà – cháu” gợi lên âm điệu tình cảm xoắn xuýt, gắn bó, ấm áp tình bà cháu. Tác giả như trách tiếng chim tu hú vô tình chỉ gợi nỗi cô đơn cho sa mạc mà không đến chia sẻ cùng cô. Cách nói này đã bộc lộ tình cảm thầm kín của tác giả dành cho cô. Tiếng chim tu hú trong khổ thơ làm cho không gian kí ức có chiều sâu. Nỗi nhớ của tôi về cô bỗng trở nên sâu sắc và tuyệt vời. Ẩn chứa sau những từ ngữ ấy là tình cảm thương xót của nhà thơ đối với nỗi cô đơn, nhọc nhằn của bà.

Khổ thơ tiếp theo với hình ảnh ông bà và bếp lửa những năm kháng chiến.

Năm giặc đốt làng thiêu rụi
Láng giềng bốn phương lầm lũi trở về
Giúp cô dựng lại túp lều tranh
Vẫn tự tin, bà quả quyết nói với cháu:
“Bố đang ở chiến khu, con có việc phải làm, bố ơi,
Anh có viết thư, đừng kể chuyện này chuyện kia,
Cứ cho là nhà cửa yên ấm đi!”.

Cháu lớn dần, cuộc sống khó khăn hơn xưa nhưng nghị lực vẫn vững vàng, tấm lòng vẫn nhân hậu bao la. Những lời bà dặn thật giản dị nhưng chân thật và cảm động. “Bố đang ở chiến khu, còn bố - Viết thư thì đừng nói với bố điều này điều kia”. Những khó khăn, thiếu thốn, khát khao cần được giấu kín để người đi xa thấy lòng thanh thản. Tấm lòng người bà yêu thương con cháu thật ân cần, chu đáo.

Rồi sớm chiều, mẹ lại đốt lửa,
Một ngọn lửa, trái tim luôn sẵn sàng,
Ngọn lửa niềm tin bất diệt…

Trong các câu của khổ thơ này, hình ảnh “bếp lửa” đã biến thành “ngọn lửa” trong một tư tưởng tượng trưng, ​​có sức khái quát cao. “Bếp lửa” với hơi ấm êm đềm của tình cảm gia đình, của tình thương ông bà, đã trở thành ngọn lửa của trái tim, niềm tin và sức sống của con người. Tình yêu thương bao la, nhân hậu của con người luôn ấm áp, bền bỉ, tỏa sáng, trường tồn.

Từ tình cảm nhớ mong của đứa cháu nhỏ đối với bà, tác giả đã chuyển sang bộc lộ tình cảm, suy nghĩ của một thanh niên mới lớn đối với bà của mình trong hiện tại.

Cô biết bao nhiêu nắng mưa trong đời
Nhiều thập kỷ trước, cho đến bây giờ
Cô vẫn có thói quen dậy sớm
Một nhóm lò sưởi ấm áp và ấm cúng,
Nhóm yêu thương, sắn ngọt,
Nhóm niềm vui xôi mới, chia sẻ niềm vui,
Cả nhóm đánh thức cả những cảm xúc của tuổi thơ…
Ôi lạ lùng và thiêng liêng – ngọn lửa!

Chiến tranh đã đi qua, gian khổ đã vơi bớt, cuộc sống đã đổi thay nhưng bà vẫn giữ thói quen “dậy sớm”, ngọn lửa của bà vẫn “ngọt ngào” như ngày nào. Từ “nhóm” được lặp lại 4 lần với bốn nghĩa khác nhau, dần dần ánh lên nét “lạ”, thiêng liêng và đặc biệt trìu mến của cô. Nếu như trước đây, đó là ngọn lửa nhiệt huyết tràn đầy niềm tin trong những ngày gian khổ, vất vả vì đói khát, thì bây giờ ngọn lửa ấy vẫn bùng cháy trong lòng tác giả biết bao vẻ đẹp khác. “Nhóm” mở rộng tình đoàn kết, gắn bó làng xóm quê hương. Và cuối cùng, người bà kỳ diệu ấy đã “đánh thức”, thức tỉnh và bồi đắp cho đứa cháu về tấm lòng “khắc cốt ghi tâm” về “ngọn lửa hừng hực” là ngọn lửa có thật, có ánh sáng và hơi ấm. “Nhóm tình” nghĩa là người bà đã truyền cho đứa cháu một tình yêu ấm áp, ngọt ngào. “Nhóm nồi xôi mới chung niềm vui” cũng là người bà, là nếp sống. Giọng điệu trong bài thơ này dạt dào như sóng thủy triều, lan tỏa như ngọn lửa ấm áp hay đây chính là tình cảm đang trào dâng, tỏa hơi ấm trong lòng nhà thơ? Từng câu, từng chữ cứ hồng lên, thật ấm áp tình thương! Có thể nói, câu thơ cuối thể hiện rõ nhất thái độ trân trọng và những cảm xúc dâng trào trong tâm hồn Bằng Việt. Bài thơ chỉ có 8 chữ nhưng có sức khái quát cả tâm tư, tình cảm của tác giả đối với bếp lửa gắn với hình ảnh người bà, với cách ngắt nhịp là một khoảng lặng nghệ thuật chứa đựng nhiều cảm xúc, suy tưởng. không thể diễn tả hết bằng lời.

Khổ thơ cuối vẫn nối tiếp mạch hoài niệm da diết, thầm bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của tác giả đối với người bà đã một thời cưu mang mình.

Giờ tôi đi rồi. Có khói của một trăm con tàu,
Lửa cháy trăm nhà, vui trăm phương,
Nhưng vẫn không bao giờ quên nhắc nhở
- Mai anh mở bếp sớm nhé?

Giờ đây, tác giả đã đi xa, đã trưởng thành, đã rời xa vòng tay của bà ngoại. Đứa cháu ấy được mở mắt thấy “khói trăm tàu”, “cháy trăm nhà”, “niềm vui trăm hướng”. Cuộc sống đầy đủ vật chất hơn nhưng vẫn không lay chuyển được cảm giác nhớ mẹ. Tình cảm ấy đã trở thành thường trực trong tâm hồn tác giả. Câu hỏi tu từ khép lại bài thơ rất hay, rất hay, có sức ám ảnh dày vò tâm trí người đọc. Nhà thơ hỏi mà cũng tự nhắc mình phải luôn nhớ đến ngọn lửa quê hương, nhớ đến người bà đã trở thành chỗ dựa tinh thần của đứa cháu phương xa. Đó là một kỉ niệm tha thiết, đau đáu. Hình ảnh bếp lửa cứ trở đi trở lại trong bài thơ, vừa là hình ảnh rất cụ thể, vừa có sức khái quát sâu sắc.

“Lò sưởi ấm êm” đã trở thành hình ảnh tượng trưng cho tấm lòng người bà, mãi mãi sưởi ấm tâm hồn thi nhân. Không ngờ một ngọn lửa bình thường như trăm ngàn chiếc bếp khác lại có tác dụng xúc động mạnh đến vậy. Người bà trong “Bếp lửa” một mình nuôi đàn con cháu, qua đói rét chiến tranh, gửi con đi kháng chiến giữ nước, âm thầm ở nhà giữ mảnh đất tổ tiên để lại, âm thầm chờ đợi và hy vọng… Phải không? Đó chẳng phải là biểu tượng của nhân sinh cao cả vĩ đại hay sao? Chị là người phụ nữ Việt Nam, như ngọn lửa cháy sáng và ấm áp mãi.

Trong hành trình cuộc đời của mỗi người, có những ngày, những kỷ niệm và những người không thể quên. Bằng Việt có tuổi thơ gắn bó với người bà mà anh vô cùng yêu quý và kính trọng. Ông đã gửi gắm tình cảm của mình vào bài thơ và thể hiện nó với giọng điệu tình cảm, sâu lắng, hình ảnh thơ giàu sức gợi và chiêm nghiệm. Bài thơ là món quà quý Bằng Việt gửi đến bạn đọc. Tác phẩm có tác dụng giáo dục rất tốt về lòng trung thành với gia đình, quê hương, với những gì đã nhen nhóm và nuôi dưỡng ngọn lửa thiêng trong tâm hồn mỗi người.

Trong cuộc đời, ai cũng có cho mình những kỉ niệm về một thời tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng. Những kỉ niệm ấy là những gì thiêng liêng và thân thiết nhất, chúng có sức mạnh phi thường nâng đỡ con người trong suốt hành trình dài rộng của cuộc đời. Bằng Việt cũng có một kỷ niệm của riêng mình, đó là những năm tháng sống bên bà, cùng bà nhóm lửa thân yêu. Không chỉ vậy, điều in đậm trong tâm trí Bằng Việt còn là tình cảm sâu đậm của hai bà cháu. Ta có thể cảm nhận được điều đó qua bài thơ “Bếp lửa” của ông.

Cảm nhận vẻ đẹp của hình ảnh bếp lửa

Bằng Việt thuộc thế hệ nhà thơ trưởng thành trong thời chống Mỹ. Thơ anh trong sáng, mượt mà, khai thác những ký ức, ước mơ của tuổi trẻ nên rất gần gũi với bạn đọc. Bài thơ “Bếp lửa” được Bằng Việt sáng tác năm 1963, khi đó tác giả đang là lưu học sinh ở Liên Xô phải xa quê hương. Đoạn thơ gợi lại những kỉ niệm về tình bà cháu thật cảm động và sâu sắc. Hình ảnh bếp lửa trong bài thơ là hình ảnh nổi bật, giàu ý nghĩa, gợi liên tưởng.

Những hình ảnh đáng yêu và ấm áp bên bếp lửa:

“Đèn trại bập bùng sương sớm
Một ngọn lửa ấm áp, ấm áp.”

Hình ảnh quen thuộc, gần gũi với mỗi gia đình từ bao đời nay (từ “nui”: gợi nhớ đến đôi bàn tay khéo léo, kiên nhẫn, rất chính xác với công việc nhóm lửa)

Trong kí ức, hình ảnh bếp lửa đã trở thành kỉ niệm khó quên. Bếp lửa không chỉ “chơi đùa” với sương sớm, gắn liền với sự cần cù của người phụ nữ Việt Nam, mà còn “hơi ấm”, ngọn lửa được nhen nhóm bằng sự nâng niu, ôm ấp yêu thương.

Hình ảnh chiếc lò sưởi gợi lên bao kỉ niệm tuổi thơ với bà ngoại:

“Năm ấy đói kém,
Bố đi đánh xe ngựa khô gầy”.

Tuổi thơ mang bóng đen của nạn đói năm 1945; có mối lo giặc phá làng; có một hoàn cảnh chung của nhiều gia đình Việt Nam thời kháng chiến: cha mẹ bận đi công tác xa, các cháu ở với bà ngoại, sống dưới sự dìu dắt, chăm sóc của bà. Bếp lửa hiện lên trong kí ức bà như hơi ấm tình bà cháu, như vòng tay ôm ấp của bà: “Mới lên bốn tuổi đã quen mùi khói” hay “Năm giặc đốt làng cháy rụi”.

Ngọn lửa tình bà cháu gợi một liên tưởng khác. Đó là tiếng chim tu hú, như giục giã, như khao khát một điều gì rất đau đáu, vừa gợi cảnh hoang vắng, vừa nhớ nhung của hai bà cháu, đồng thời khiến lòng người trào dâng nỗi nhớ da diết, da diết. phù hợp với tâm trạng. người xa xứ.

Hình ảnh bếp lửa gợi lên đức hi sinh, cần cù của người bà, bếp lửa gắn liền với cuộc đời nhiều gian khổ nhưng cũng với những đức tính cao quý của bà. Bà là người thắp lửa, cũng là người giữ cho ngọn lửa luôn ấm áp, tỏa sáng trong mỗi gia đình. Bếp lửa của bà thắp lên mỗi sớm mai.

“Mười chục năm trước, cho đến bây giờ
Cô vẫn có thói quen dậy sớm
Nhóm lửa thật ấm cúng”.

Vì vậy, dù người cháu đi xa nhưng ông vẫn không quên được ngọn lửa, tấm lòng yêu thương, chăm sóc của bà. Ngọn lửa ấy đã trở thành kỉ niệm ấm lòng, thành niềm tin, nâng bước tôi trên suốt chặng đường dài. Kỳ diệu hơn, người cháu nhờ hiểu và thương bà mà hiểu thêm về dân tộc, về dân tộc mình “Tổ ấm khoai khoai”.

Trong bài thơ: mười lần tác giả nhắc đến bếp lửa và hiện diện cùng với bếp lửa là hình ảnh người bà, cũng là tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ Việt Nam với vẻ đẹp đảm đang, nết na và nghĩa tình.

Hình ảnh bếp lửa bừng lên trong tâm trí nhà thơ:

“Rồi sớm chiều, bà lại đốt lửa,
Một ngọn lửa, trái tim luôn sẵn sàng,
Ngọn lửa chất chứa niềm tin bền bỉ…”

Nhà thơ nhận ra một điều sâu sắc: chị thắp lửa bằng ngọn lửa trong tim - ngọn lửa của sự sống, tình yêu, niềm tin mãnh liệt. Chính vì vậy, hình ảnh bếp lửa mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc: Người bà không chỉ là người tạo ra và giữ lửa mà còn là người truyền lửa - ngọn lửa của sự sống và niềm tin cho thế hệ mai sau.

Hình ảnh bếp lửa là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo, có giá trị thẩm mĩ cao: vừa cụ thể, vừa tả thực, vừa tượng trưng, ​​góp phần thể hiện chiều sâu triết lý thầm kín của bài thơ: lấy gì thân làm tấm lòng. Những yếu tố thiết yếu nhất của tuổi thơ có sức mạnh hỗ trợ con người trong suốt cuộc đời.

Tình cảm, lòng biết ơn đối với bà là biểu hiện cụ thể của tình yêu thương, gắn bó với gia đình, quê hương, nơi xuất phát của tình yêu đất nước.

Bài thơ khiến người đọc xúc động trước tình cảm chân thành, thân thiết của cô cháu gái.

Từ suy ngẫm của người cháu về hình ảnh bếp lửa và tình bà, bài thơ thể hiện một triết lý sâu sắc: Những gì thân thiết nhất của tuổi thơ đều có sức tỏa sáng, nâng bước người đi suốt cuộc đời. chiều rộng của cuộc sống. Tình yêu đất nước bắt nguồn từ tình yêu thương ông bà, cha mẹ, từ những điều gần gũi, bình dị nhất.

Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết này Bài văn mẫu lớp 9: Cảm nhận hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa Dàn ý & 5 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất thuộc về Pgdphurieng.edu.vn Nếu thấy bài viết hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá để giới thiệu website đến mọi người. Chân thành cảm ơn.

Xem thêm: nano3+h2so4