tập làm văn Kể về ngày đầu tiên đi học của em Văn mẫu lớp 8 bao gồm dàn ý về kỉ niệm ngày đầu tiên và các bài văn mẫu chọn lọc. Hi vọng tài liệu này giúp các em viết bài văn tự sự kể về ngày đầu tiên đi học hay hơn.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
I. Mở bài kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Bạn đang xem: van tu su ke lai nhung ki niem ngay dau tien di hoc
Giới thiệu hoàn cảnh nhớ lại buổi đầu tiên đi học
Sáng sớm, tôi đang gánh nước tưới hoa thì đường phố bỗng rộn ràng tiếng trẻ thơ. Các em mặc bộ đồ trắng tinh đang chuẩn bị cho ngày khai giảng, nhìn các em làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên đến trường. Tôi không thể tin rằng bây giờ tôi đã trưởng thành và nó chỉ còn là ký ức. Ôi, ngày đầu tiên đến trường thật nôn nao và háo hức, giờ nhớ lại, lòng tôi cũng nôn nao.
II. Thân bài kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
1. Trước ngày khai trương
– Trước ngày khai giảng, em vẫn vui chơi, nô đùa cùng các bạn trong xóm
– Mẹ tôi mua cho tôi một chiếc cặp, quần áo và bút
– Tại sao tôi không thể ngủ được vào ban đêm, tôi cứ nhìn vào chiếc cặp mới của mình và tưởng tượng ngày mai sẽ đến trường
– Sáng em dậy rất sớm chuẩn bị đi học, lòng rất háo hức.
2. Trên đường đến trường
- Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, không còn trẻ con như ngày hôm qua
– Con mặc đồ mẹ mua rồi đi với mẹ, tay mẹ khéo lắm
– Bầu trời buổi sáng hôm ấy trong xanh, gió thổi hiu hiu
– Hai bên đường hoa mọc um tùm, sao thấy khác thường, đẹp đến ngỡ ngàng
– Tôi đi cạnh các tiền bối, cảm thấy thật hạnh phúc
-Sao hôm nay mọi thứ khác quá vậy
3. Vào sân trường
– Trường to và rộng hơn trường mẫu giáo của em nhiều
– Sân trường nhộn nhịp và tấp nập người qua lại: Có người đi học, có người đưa con đi học,…
– Tiếng trống vang lên: Con phải xa mẹ, sao khó quá
– Hiệu trưởng nhà trường phát biểu chào mừng năm học mới
– Cô giáo chủ nhiệm đưa chúng tôi vào lớp
4. Vào lớp
– Chọn chỗ ngồi, học bài học đầu đời
– Quan sát bạn bè, cảnh vật xung quanh
III. Cuối bài kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Đây là kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên trong đời.
Bài văn mẫu kể về ngày đầu tiên đi học
Đề bài: kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 1

Ngày đầu tiên đi học, đó là ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Ngày hôm đó đánh dấu sự kiện mỗi chúng tôi bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã học lớp 8, đã quá quen thuộc với không khí trường lớp, nhưng bất chợt nhìn thấy những em học sinh lớp 1 được bố mẹ dắt tay vào trường, tôi lại thêm xao xuyến, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm thơ ngây. Những chú bé thơ, chú bé chập chững bước vào cổng trường trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu yên bình, bầu trời cao trong vắt với ánh nắng vàng rực rỡ. Mùa thu quê tôi thật đặc biệt - mùa thu miền Trung - không lạnh như miền Bắc hay quá nóng như miền Nam. Nó ngọt ngào và nhẹ nhàng. Đó thực sự là một khoảnh khắc dễ nhớ. Đây có phải là lý do mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao núng trước những tưởng tượng ngây thơ của một đứa trẻ sắp đối mặt với một biến cố quan trọng. Thực ra khi còn bé, tôi không có nhiều cảm xúc về ngày đầu tiên đi học và cũng không biết hôm nay là ngày gì, nhưng nhìn sự quan tâm và tất bật của người lớn, tôi phần nào nhận ra rằng có một điều gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa con đi học. Quê tôi không ở thành thị, cũng chẳng phải chốn giàu sang, đó là một vùng quê đầy chân quê và mộc mạc. Trên đường đến trường, tôi thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh của họ. Tôi để ý từng nét mặt lo lắng của họ, kể cả những đứa trẻ hay chơi với tôi, cùng với sự chăm chú của những người lớn như mẹ tôi. Điều đó làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng vì thế mà càng làm tôi trăn trở hơn. Lúc ấy tâm hồn nặng trĩu, nhưng rồi nhẹ bẫng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai với làn gió nhẹ thổi qua, làm dịu đi bao ưu tư của tâm trạng.
Ồ, đó là trường học, nơi tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra vì nó khang trang và rộng lớn hơn bất cứ ngôi nhà nào tôi từng thấy. Mẹ xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói: “Con ơi, trường của con ở đây. Đây sẽ là nơi trau dồi đạo đức và tri thức cho các em.” Thật vậy, tâm trạng của tôi thay đổi mỗi lần. Bây giờ tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ bủn rủn. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng nhảy theo bước chân của mẹ tôi. Đi được một đoạn, ngôi trường đã hiện ra rõ ràng trước mắt chúng tôi. Trước mặt tôi là cổng trường rộng lớn với những nét chữ in hoa. Xung quanh đó là hàng trăm học sinh khác với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn ôm chân mẹ, người khác khóc. Chợt có tiếng khóc phía sau, tôi liền chạy đến úp mặt vào mẹ mà nghẹn ngào không thể tả. Nước mắt trào ra trong cổ họng tôi. Mẹ an ủi tôi bằng những lời ngọt ngào, khiến tôi lấy lại can đảm lau nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một giáo viên đang đi về phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cô, rồi cô nhỏ nhẹ: “Cho em vào lớp đi. Lớp em đó mà”. Giọng cô ấm áp, trong trẻo và ngọt ngào khiến tôi không còn sợ hãi nữa, cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo cô và cảm nhận mùi áo dài của cô.
Cô nói: “Lớp mình đây. Tý tập trung khai giảng xong sẽ về học". Bỗng có tiếng trống vang lên làm tôi giật nảy mình ôm lấy thầy. Thầy cười, xoa đầu tôi bảo: "Đó là tiếng của cái trống trường. Đã đến giờ tập trung rồi". À, thì ra là tiếng trống trường. Xưa nay tôi chỉ nghe tiếng trống cơm nhỏ nhỏ của những đêm rằm Trung thu. Chưa bao giờ tôi nghe thấy tiếng trống trường. Đó buổi sáng, lần đầu tiên tiếng trống trường vang lên trong lòng - nhịp trống rộn ràng, thôi thúc, làm tim tôi muốn nhảy múa, tim tôi bồn chồn muốn khóc.Tiếng trống khai trường đầu tiên ấy - ai mà ngờ được đó sẽ là nguồn cảm xúc theo tôi suốt cuộc đời học tập Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng Cô giáo hô cờ chào thật to Chúng tôi đứng im không hát vì hầu hết chúng tôi đã hát hồi đó chưa biết quốc ca, mới vào lớp, buổi đầu tiên thầy dạy quốc ca, chúng tôi hát say sưa, hào hùng, thuộc lòng rất nhanh vì thầy bảo mỗi khi chào cờ chúng tôi phải hát dưới cờ. chào cờ chứ không đứng im như hôm nay.
Không biết từ lúc nào ngồi trong lớp, tôi nhìn ra cửa sổ và thấy bóng dáng thân thương của mẹ giữa lớp học đông đúc đang cố dặn dò các em cẩn thận trước khi rời cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng dặn tôi: “Con cố gắng ở cho khỏe, trưa mẹ đón con về”. Câu nói của mẹ khiến tôi không còn sợ hãi nữa. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ban nãy. Thì ra là cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng em không còn băn khoăn gì nữa, em hoàn toàn bình tĩnh và chúng em bắt đầu làm quen với thầy. Các bạn không còn ngạc nhiên nữa, bắt đầu chơi đùa và làm quen với nhau. Những bộ bàn ghế còn thơm mùi gỗ mới, những chiếc bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ… tất cả khiến tôi tò mò, thích thú. Cô bạn ngồi cạnh tôi mập mạp nhưng trắng trẻo và nở nụ cười tươi rói đón tôi. Bạn khoe rằng bạn đã đọc những từ cô giáo viết trên bảng. Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi lớp học bắt đầu. Cô hướng dẫn nhiều lần, kiểm tra sách và dạy cả lớp cách cầm bút. Giọng cô ấy trầm và khỏe, khiến tôi tin vào điều đó. Tự nhiên tôi cảm thấy gắn bó với lớp học mới. Em đọc chữ a, b, c bằng cả trái tim, bằng tình yêu thương của gia đình, cha mẹ và thầy cô. Nắng dừng lại bên cửa lớp nhìn chúng em học bài. Những tia nắng ấm áp như trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể hàng đêm.
Với tôi, nếu không có ngày đầu tiên đi học con chữ - phút đầu tiên được “thầy”, lần đầu tiên được nghe tiếng trống trường và được đứng dưới lá cờ hát Quốc ca… không có gì sâu sắc. với mái trường và tuổi thơ? Tâm hồn tôi sẽ tội nghiệp biết bao. Những kỉ niệm đẹp ngày đầu tiên đi học ấy đã góp phần bồi đắp tâm hồn thơ mộng của em!
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 2

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ vỗ về con yêu…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi tôi chuẩn bị bước vào lớp một. Khi ngâm nga bài hát này, lòng em bồi hồi nhớ về những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại ngày ấy, khi tôi còn là một cô bé cùng mẹ bước vào một ngôi trường tiểu học khang trang. Vừa bước vào trường, tôi đã nắm chặt tay mẹ, không giống như ở nhà; Bạn có thể đi bất cứ đâu và đừng sợ hãi. Có lẽ vì đã quá quen với từng con nhuyễn thể nhỏ trong nhà nên tôi không sợ hãi gì cả, chạy trốn mẹ. Tuy nhiên lúc đó tôi không dám xa mẹ dù chỉ một bước. Buổi học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi một mình trong lớp nhìn ra cổng xem mẹ còn ở đó không. Tôi cảm thấy như mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác khi vừa chia tay mẹ. Lúc đó, tôi không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó và khóc. Và rồi, em đến bên tôi, nắm lấy tay tôi và nói rành rọt: “Đừng sợ, có anh đây”. Tôi nghe em nói, những lời ngọt ngào và dịu dàng làm sao. Tôi cứ ngỡ bà là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi nên người. Lúc đó tôi không còn đi chơi như trước nữa mà đi học.
Ngày đầu tiên đến trường thật khó khăn, tôi không biết gì cả. Tôi không biết cầm bút, không biết sách vở là gì nhưng không khó khăn gì khi có cô ấy bên cạnh. Cô dạy tôi cách cầm bút, dạy tôi cách viết. Và rồi ba hồi trống trường vang lên báo hiệu giờ vào học đã đến. Những người khác đã được cha mẹ của họ đón về. Mẹ cũng đi về, bỏ lại em - đứa học trò lớp 1 cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, rồi chợt có ai đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về đi”, lúc đó tôi mới nhận ra rằng mẹ đang ở bên tôi.
Ồ! Tại sao tôi yêu bạn nhiều như vậy, tại sao tôi nhớ bạn rất nhiều. Ngày đầu tiên tôi đi học. Cái ngày mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 3

Tuổi thơ của tôi gắn liền với biết bao kỷ niệm vui buồn. Đôi khi, những kỉ niệm đó là những lúc khiến tôi không thể quên. Những khoảnh khắc luôn làm tôi nhớ mãi đó là những kỉ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 6, bước vào ngôi trường cấp 2 với biết bao điều thú vị xảy ra.
Hôm đó, trước ngày khai giảng, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được. Vì trong lòng em cảm thấy rất hồi hộp và không biết ngày khai trường có giống như ngày em còn học tiểu học hay không? Cảm xúc của tôi ngày hôm đó thật khó tả. Rồi cũng đến ngày mà tôi luôn tò mò.
Sáng sớm, lần đầu tiên tôi dậy sớm. Xong việc riêng, tôi lật đật chạy vào phòng với vẻ mặt hớn hở. Tôi nhanh chóng lấy bộ đồng phục ra, nó trông mới và sạch sẽ. Tôi nhẹ nhàng thay bộ đồng phục đó, thắt một chiếc khăn quàng cổ đỏ tươi, soi gương, tôi thầm nghĩ, giờ mình đã là một nữ sinh cấp hai, mình cần phải trưởng thành hơn, cư xử như một cô gái. Thay quần áo xong, tôi chạy xuống bếp ăn và ăn sáng cùng gia đình. Mọi người nói với tôi rằng tôi đã trưởng thành. Tôi cũng nghĩ thế.
Ăn no nê buổi sáng, tôi vội tạm biệt gia đình và dắt xe đạp ra ngoài. Tôi chạy chầm chậm đến trường, cảm giác của tôi lúc đó thật hạnh phúc. Khi tôi đến trường, cả trường nhộn nhịp như ngày hội.
Ngoài cổng trường, cánh cửa chính mở toang, đội trống xếp thành hai hàng ngang, khi có khách hoặc thầy cô bước vào, tiếng trống, tiếng kèn sẽ vang lên như chào mừng. Trước sân trường treo những dây cờ đủ màu phấp phới. Mọi thứ trông thật mới mẻ và lạ lẫm. Các cô giáo cũng vậy, các cô giáo xúng xính áo dài mới. Các giáo viên mặc áo sơ mi trang trọng với cà vạt đầy màu sắc. Bên trong trường có một sân khấu lớn, trên sân khấu có những lẵng hoa tươi để trưng bày. Cửa cầu thang đóng chặt. Lớp sáu của chúng tôi được thầy tổng và thầy giám thị sắp xếp cho từng lớp. Ba khối bảy, tám, chín còn lại bố trí theo sự chỉ đạo của giám thị Sơn. Không khí lúc đó rất sôi nổi. Mỗi đứa lớp sáu chúng tôi được cô giáo chủ nhiệm mua cho mỗi lớp mười quả bóng bay. Buổi lễ khai giảng bắt đầu, từng lớp chúng tôi được cô chủ nhiệm bước lên thảm đỏ và đứng lên giới thiệu về từng lớp. Sau phần giới thiệu, là lúc chúng tôi được thả những quả bóng lên trời, lúc mà trong lòng ai cũng cảm thấy mãn nguyện. Sau phần giới thiệu, phát biểu của thầy hiệu trưởng là phần kết thúc buổi lễ, khi học sinh toàn trường bước ra khỏi trường sau lễ khai giảng vui tươi. Tôi nghĩ tôi chính thức là một nữ sinh cấp hai kể từ bây giờ.
Bây giờ tôi đã học lớp tám, nhưng ngày đầu tiên đi học thực sự đáng nhớ. Làm quen với bạn bè, học nhiều môn học mới, nội quy mới. Một kỉ niệm đầy ắp niềm vui với những điều mới lạ bao la, rộng lớn. Sự thật hạnh phúc làm sao! Đó thực sự là một kỉ niệm khó quên trong kí ức tuổi thơ tôi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 4

Xem thêm: al hno3 no2
Đã mấy năm trôi qua, giờ tôi đã lớn. Như thể tôi đã nghe thấy tiếng trống vào ngày đầu tiên đến trường và tôi nghĩ rằng nó vừa mới xảy ra.
Đêm trước ngày đầu tiên tôi trở lại trường, cha tôi thu dọn cặp sách, còn mẹ tôi là ủi quần áo để tôi sẵn sàng đến trường vào ngày mai. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi mong chờ ngày mai vì đó cũng là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Mong ước của họ là được thấy con em mình được cắp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi dậy từ rất sớm và tắm rửa sạch sẽ, tôi tự mặc quần áo và chuẩn bị hành lý. Cảnh vật trên đường thật xa lạ, khác hẳn lúc trước, mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Từ những bãi đất trống đến những ngôi nhà lớn, từ những con đường chật hẹp đến một con đường rộng rãi và thoáng mát. Đến trường nhìn thấy trường "ôi sao to thế nhỉ? kèm theo sự ngạc nhiên ỏm củ tỏi. Mình choáng ngợp không dám vào nhưng thấy mọi người vui vẻ bước vào mình đã nghĩ lại, bước qua cánh cổng ấy là một thế giới diệu kỳ sẽ mở ra, thế giới diệu kỳ ấy sẽ giúp chúng em lớn lên, biết thêm những kiến thức cần thiết và gặp gỡ nhiều bạn mới, thầy cô mới, mang đến cho chúng em bao điều thú vị. Bước vào lớp em thấy rất vui vì bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, ngay ngắn, các lớp khác cũng vậy, em nghe nói ở Nhật vào ngày toàn dân đưa con đến trường mọi người đều tạm nghỉ việc để đến lớp. dự lễ khai giảng năm học mới, đối với người Nhật, đó là ngày quan trọng nhất, cho đến khi gặp cô chủ nhiệm, tôi sợ cô rất nghiêm khắc và tàn nhẫn, cho đến sau buổi học đầu tiên, tôi mới biết cô là một cô giáo dạy rất nhiệt tình, nhẹ nhàng, dễ mến. đã yêu thương và tận tình giúp đỡ chúng em trong học tập. Sau khi kết thúc ngày đầu tiên đi học, tôi ước ngày hôm sau đến thật nhanh để tôi được đến trường và khám phá thêm nhiều điều thú vị.
Theo năm tháng, kỉ niệm đó sẽ luôn khắc sâu trong tim tôi. Tôi nhớ những kỷ niệm của những năm học của tôi!
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 5

Trong cuộc sống, kiến thức là rất quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng trong chúng ta không phải ai cũng được đến trường mà còn rất nhiều người nghèo không có điều kiện đến trường. Và tôi là một trong số những người may mắn được cắp sách tới trường, được bồi dưỡng kiến thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học đối với em là những khoảnh khắc tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng.
Bây giờ, dù đã là học sinh lớp tám nhưng khi nghe tiếng trống "tung...tùng...tịch...thì rất rõ năm hai nghìn không trăm linh bảy. Hôm trước ngày mồng một trường học diễn ra, tôi lo lắng và luôn suy nghĩ về nhiều thứ liên quan đến trường học, chẳng hạn như “tôi sẽ học trường này như thế nào?”, “Bạn bè của tôi có tốt không?”, “Thầy cô có tệ không?” ơ..Và dạo này bố mẹ bận lắm, không phải vì công việc mà vì ngày đầu tiên con đi học. Bố đi mua bìa, hồ dán, vở Mẹ đi mua sách giáo khoa. Khi gói sách, Tôi cứ nhủ thầm trong lòng là không được làm bẩn vở nào, nhưng ý nghĩ đó cũng không xong, tôi xé phong bì giấy đựng bia, lập tức òa khóc, nhưng nhờ mẹ vỗ về an ủi, tôi nín khóc. em cách bọc vở cẩn thận, dán nhãn sao cho đẹp và dán vào nhau Chị hai viết tên em lên nhãn vở Ôi dòng chữ rồng bay phượng múa đẹp quá Và em nhớ em vô tình làm đổ vết mực trên trang sách bị hỏng. Tôi đã khóc nhiều hơn khi tôi xé bìa. Sau đó, em gái tôi đã an ủi tôi vài phút trước khi tôi ngừng khóc. Vở, sách giáo khoa, bút, cặp đều đã sẵn sàng. Buổi tối, tôi không thể ngủ một lúc em mới chợp mắt, sáng dậy vệ sinh cá nhân xong bố chở em đi học và đưa cho em quả bóng rất đẹp có hình
nụ cười. Tôi thấy học sinh đến trường với khuôn mặt rạng rỡ, vui vẻ. Tôi cảm thấy tự tin hơn khi khoác trên mình bộ đồng phục đẹp. Em thấy trường em vừa khang trang vừa đẹp. Những cây cao có màu đỏ thẫm. Bốn góc sân trường có bốn chiếc xích đu. Tim tôi như ngừng đập khi nghe tiếng trống khai hội vang lên “tong…tong…tong”. Toàn trường bắt đầu xếp hàng ngay ngắn vào sân. Và không biết tôi đã va vào đâu mà quả bóng bay tôi mang theo đã bị vỡ. Tôi cố không khóc. May mắn thay, một người bạn bên cạnh tôi đã chia sẻ một số bông hoa cho cuộc diễu hành. Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón các em vào lớp và bạn hoa ban nãy ngồi cạnh em. Mùi hương lạ của cuốn vở mới chợt xộc vào lớp. Thời gian giải lao dường như chỉ khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, không biết chơi với ai. và chơi game gì mà được một nhóm bạn rủ chơi. Tôi cảm thấy xúc động làm sao! Khi ra về, tôi vẫy tay tạm biệt những người bạn mới của mình và lên xe. Bóng em khuất dần, lòng tôi xao xuyến lạ.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Những kỉ niệm tuyệt vời đó luôn ở trong tâm trí em và chính những kỉ niệm đó thôi thúc em học tập tốt hơn. Vì vậy, em quyết tâm học thật giỏi để không phụ lòng bố mẹ.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 6

Bác Hồ đã từng nói: “Sông núi Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai được với các cường quốc năm châu hay không, một phần lớn là nhờ vào học vấn của các em”. Lời Bác cho thấy việc học vô cùng quan trọng. Để rồi hôm nay nhớ lại lời Bác và chợt nhớ về những ngày đầu tiên đi du học.
Đến trường là niềm vui của biết bao dứa trẻ. Khi đến trường, các em được chơi và học cùng các bạn. Được thầy cô kính yêu dẫn dắt vào những bài học đạo đức thú vị và ý nghĩa. Chính vì vậy, đêm trước ngày khai giảng, tôi rất háo hức và nôn nao. Đêm đó, tôi và mẹ phủ đầy những cuốn sách trắng tinh, thơm mùi giấy mới. Bố chở em đi mua đồ dùng học tập. Ồ! Bút và tẩy đẹp quá. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, mẹ mở tủ lấy ra hai bộ đồng phục trắng tinh đã được ủi phẳng phiu. Tôi nhìn mà vui mắt. Dù nhà tôi không mấy khá giả nhưng nó thực sự có ý nghĩa rất lớn với tôi. Hôm đó, tôi đi ngủ rất sớm mà không cần mẹ nhắc như bao người khác. Nằm trên giường mà tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nơm nớp lo sợ ngày mai sẽ ra sao và phải làm gì. Tôi tâm sự với mẹ một lúc. Rồi sau đó, tôi sà vào lòng mẹ như chú chim non được mẹ ẵm. Trong khi ngủ, tôi nghe thấy bố tôi đang làm gì đó. Tôi khẽ mở mắt ra thì thấy bố đang thổi bóng bay cho tôi cầm trong ngày khai trường. Mẹ ru tôi ngủ, và cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm chuẩn bị vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi cùng mẹ khoác lên mình bộ đồng phục mới. Mẹ tết cho tôi hai bím tóc thật đẹp và bố đưa cho tôi những quả bóng bay mà bố đã bơm tối qua. Sao con thương ba mẹ quá! Mẹ đưa tôi đến trường. Trên đường tôi đã hát và rất vui nhưng sao con đường này trông lạ quá. Không như con đường tôi đi nhà trẻ. Đi ngoài đường, tôi cũng thấy người dân treo băng rôn: “Ngày toàn dân đưa trẻ đến trường”. Câu đó rất có ý nghĩa. Một lúc sau, tôi và mẹ đến trường. Đập vào mắt tôi là bảng tên trường. Thật hoành tráng. Cánh cổng trường khang trang đang chào đón chúng tôi bước vào. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng. Khi tôi bước vào trường, tôi thấy các anh chị khóa trên đang đứng tán gẫu với nhau. Tiếng xe bên ngoài inh ỏi, có những bạn như tôi trốn trong lòng mẹ. còn một bên cầm cờ hoa như tôi. Mẹ đưa tôi đến trường rồi đi bộ về nhà. Lúc đó trong lòng tôi rất lo lắng và sợ hãi, nhưng tôi cũng đã vượt qua được nỗi sợ hãi đó. Nhưng có một kỷ niệm vào ngày đầu tiên đi học tôi vào nhầm lớp. Tôi bước vào lớp mà ôi thôi! Bạn bè và thầy cô đều nhìn tôi lạ lùng. Khi cô giáo điểm danh không có tên tôi, tôi đã bật khóc vì sợ hãi. Nhưng cô giáo ân cần, giọng nhẹ nhàng: “Em vào nhầm lớp à? Để cô dẫn em vào đúng lớp của em nhé". Lúc đó tôi nín khóc và được cô dìu vào đúng lớp của mình. Trong lớp, tôi được xếp ngồi chung với một bạn nam - tôi khá ngại, nhưng một lúc sau tôi đã nhận ra. quen rồi, sau khi trao đổi với cô giáo, lớp mình bắt đầu di chuyển xuống sân để liên hoan, đang đi thì bị một vật gì đó va vào làm vỡ hết bong bóng, thế là nước mắt giàn giụa còn bạn nam đang ngồi bên cạnh tặng hoa cho em Em rất biết ơn em Xuống sân chúng em được xem văn nghệ và được nghe cô hiệu trưởng phát biểu xong Xong, tiếng chuông vào học vang lên “Tùng... tùng... tùng...". Lúc đó tôi mới hiểu ngày tựu trường đã bắt đầu, dự lễ khai giảng xong, chúng tôi được ba mẹ đón đi dự tiệc liên hoan mừng ngày tựu trường. .trong lòng tôi có biết bao cảm xúc lạ lùng.tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học tôi sẽ không bao giờ quên. Vì nó đã trở thành kỉ niệm, thành hoài niệm, của hạnh phúc, của tình yêu, của tuổi học trò.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - bài 7

Ngày trọng đại ấy - ngày đầu tiên tôi đi học, trôi qua thật ngọt ngào trong căn phòng học bé xíu đầy nắng...
Sáng sớm, dưới những hàng phượng vĩ nở rộ, có một cô bé ôm tập đi bằng vành nón của mẹ để đến trường. “Đi học”, một khái niệm hoàn toàn xa lạ với bé, sao bé không thấy hồi hộp nhỉ? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cậu để vẽ nên bức tranh về ngôi trường ấy. Mơ mộng, cô không biết mình đến từ lúc nào. Mẹ anh đang nói chuyện với cô giáo, thỉnh thoảng mỉm cười với anh, nhưng anh không quan tâm.
Kia là "Trường". Một khoảng sân không tường, rộng gió, bạt ngàn đủ loại trái cây chín mọng khiến đứa trẻ nào cũng phải thèm thuồng. Một lớp học bé xíu lợp ngói đỏ tường mốc nằm ẩn mình dưới tán lá xanh mướt. Một đám trẻ nhỏ trạc tuổi nó đang nô đùa ầm ĩ trên những bậc thang bằng đất sét. Đột nhiên, người mẹ nhẹ nhàng đẩy đứa bé về phía mình. Lúc này anh mới nhìn kỹ cô hơn. Bà đã già, với mái tóc hoa râm dài và đôi mắt dịu dàng. Cúi người, cô đưa tay về phía nó. Nếu là người khác, cô đã quay đi, giấu mặt sau lưng mẹ. Nhưng sao ở gần cô, lại có cảm giác thật ấm áp và đáng thương. Kỳ quặc! Se sẽ đặt nắm tay nhỏ xíu vào tay cô, cô cúi đầu và nói: “Chào cô!”.
Buổi học đầu tiên, cô không cho cháu tập tô màu như Hải nói. Cô dặn dò đủ thứ, từ chỗ ngồi đến cách xếp vở, cách cầm bút... Cái gì cô cũng dặn dò tỉ mỉ. Nhưng nó chẳng nhớ gì cả. Nhưng nhớ đừng làm gì cho mệt, chiều nay đón thế nào mẹ cũng hỏi ý kiến rồi chuẩn bị cho. “Nhưng - cô chợt đổi giọng để thu hút sự chú ý của anh - trước khi là học sinh, anh phải nhớ rằng: Tiên học lễ, hậu học văn” cô khoanh tay ngay ngắn trên cuốn vở, mắt mở to lắng nghe bài giảng đầu tiên của cô. mạng sống. ! Bây giờ nó cũng cắp sách đến trường như bao người khác, đàng hoàng ngồi trong lớp, nghe cô giáo giảng bài để… để… À, đúng rồi! Để "Mở mang kiến thức" đúng như lời bố tối qua.
Nửa đầu buổi học trôi qua suôn sẻ. Giờ giải lao. Cô vừa quay lưng cất hộp phấn đi, lũ trẻ ùa ra sân. Cậu bé chạy theo anh. Rất vui! Cũng lạ, lần đầu tiên cô chơi giữa những người xa lạ mà không hề phàn nàn. Lúc đầu ai cũng bỡ ngỡ hoặc lạ lẫm, nhưng sau đó họ nhanh chóng bị cuốn vào những trò chơi hấp dẫn. Tiếng cười nói làm nắng hè tràn ngập khoảng sân nhỏ. Đột nhiên: "Chớp!". Chiếc dép của em bé bay lên cao. Trên mặt đất một chậu cây gãy. Mảnh chậu văng ra đập vào má nó. Đám bạn kinh hãi, trố mắt nhìn xung quanh. Đứa trẻ nằm bẹp dưới đất. Ít đau đớn hơn, nhiều sợ hãi hơn. Anh sợ cô giáo giận, mắng và không cho đi học nữa. Sợ phải rời xa nơi này - nơi mà anh đã yêu ngay từ lần đầu tiên đặt chân đến. Cô giáo lật đật chạy ra, giúp nó lấy len, phủi bụi cho nó. Cô nhắm mắt chờ đợi lời mắng mỏ của mình. Một chiếc khăn ướt, lạnh được áp lên mặt anh. Con nhỏ ngạc nhiên nhìn đôi mày thưa được dúi vào cặp kính.
Buổi học lại bắt đầu. Được ngồi vào lòng bà để nghe kể chuyện là một vinh hạnh. Giọng chị hay thật, không ngân nga như bố, cũng không líu ríu như chị Hai. Lâu lâu, nó phải nấc lên vài tiếng để mẹ nín: “Hết đau chưa?”. Sau đó, cô vỗ đùi anh và tiếp tục. Đứa bé dựa vào cô. Nghe thật nhẹ nhàng!
Khi anh tỉnh dậy, mặt trời đã mọc và mẹ anh đã đợi sẵn ở cửa. Nó dụi mắt, trượt xuống, ôm vào lòng mẹ và ríu rít chào mẹ. Trên đường về, nó cứ nhắc đi nhắc lại: “Mai nhớ gọi con dậy sớm để đi học nhé!”.
Rốt cuộc, tám năm đã trôi qua. Đứa trẻ ngày ấy chính là tôi bây giờ. Một nữ sinh hàng ngày vẫn đạp xe đến trường. Vẫn vui vẻ với bạn bè. Vẫn là câu chuyện khi có người hỏi về vết sẹo trên má. Để rồi mỗi lần đi ngang qua nơi ấy tôi chợt không khỏi cười ấm áp.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – bài 8

Vậy là năm nay em đã là học sinh lớp 8, đã là một học sinh trưởng thành không như ngày này 8 năm trước. Tôi đã tám lần dự lễ khai giảng, nhưng ngày tựu trường của lớp Một luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của tôi và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm ngày hôm đó.
Đêm trước ngày khai giảng tôi sống trong tâm trạng vừa lo lắng vừa háo hức, đó có lẽ là tâm trạng chung của những tân sinh viên như tôi. Một điều gì đó rất lạ, rất quan trọng đang xảy ra trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi. Như thường lệ, mẹ luôn là người chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho tôi. Sách giáo khoa, vở bài tập các loại có hình chú chuột Mic Key, công chúa váy hồng... . Một chiếc bảng nhỏ, phấn viết, dụng cụ vệ sinh, bút mực, bút chì… tất cả. Tôi xếp gọn mọi thứ vào một chiếc cặp xinh xắn có hai quai để đeo trên vai cho tiện. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trương ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để nói chuyện và thảo luận, nhưng tất nhiên nhân vật chính là tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục tiểu học: áo sơ mi trắng ngắn tay và quần tím. Đứng trước gương, tôi thấy lạ quá nên cười ngượng nghịu. Bà nội vỗ đầu khen: "Cháu ngoại lớn rồi, trông chững chạc quá! Mai cháu vào lớp một rồi! Cố gắng học nhé cháu!"
Dù là một cô gái dễ ngủ nhưng đêm đó cô phải nằm rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ. Biết bao ý nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu tôi. Đầy niềm vui nhưng cũng không khỏi lo âu.
Sáng hôm sau, mẹ chở tôi đến trường. Ngồi sau xe nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới lạ. Trường tiểu học Đàm Duy Thanh chỉ cách nhà chừng cây số mà sao tôi thấy xa quá! Trước cổng trường là tấm băng rôn màu đỏ với hàng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 - 2011. Hai hàng cờ phướn đủ màu tung bay trong gió sớm trông như những bàn tay vẫy thật đẹp. Niềm vui ngập tràn khắp nơi, từ bầu trời trong xanh, từ ánh nắng trong veo, từ tiếng chim hót líu lo trong vòm lá lấp lánh sương thu, từ những gương mặt trẻ thơ ánh lên niềm hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường người đông như hội. Các chàng trai tỏ ra dũng cảm hơn. Các cô bé bẽn lẽn quấn lấy chân mẹ không muốn rời. Tôi cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, tôi thấy mình thật nhỏ bé! Mẹ khuyên tôi nên bình tĩnh, vui vẻ và làm quen với chỗ đông người. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch với những cảm xúc khó tả.
Một hồi trống lớn vang lên. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Những học sinh cuối cấp với khăn quàng đỏ thắm trên vai xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh giao con cho cô giáo chủ nhiệm lớp một. Đâu đó vang lên tiếng thổn thức, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Tôi không khóc nhưng nước mắt cứ trào ra quanh mắt. Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng. Tôi nóng lòng rời tay mẹ, cùng bạn bè xếp hàng vào lớp.
Ngày khai trường đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, làm náo nức lòng người. Quốc kỳ tung bay trên đỉnh cột. Thầy và trò đứng nghiêm, mắt dán chặt vào lá cờ Tổ quốc. Quốc ca vang lên trên sân trường đầy nắng.
Thầy hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Rồi cô dặn dò, dặn dò chúng tôi nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng tôi theo cô Hồng lên lớp. Lớp Một A gồm bốn mươi học sinh. Tôi rất vui khi được gặp lại Sơn và Hải, hai bạn cùng lớp tại trường mầm non Sơn Ca. Một lúc sau tôi mới biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Cái chào bẽn lẽn và ánh mắt ngạc nhiên dễ thương quá!
Tan học, mẹ đợi ở cổng trường. Ríu rít như một chú chim con, tôi kể cho mẹ nghe những câu chuyện về ngày khai trường, cho đến tận bây giờ, những hình ảnh đó vẫn còn nguyên vẹn trước mắt tôi. Nó đã trở thành một kỉ niệm đẹp và khó quên của tuổi thơ.
Đây là bài tập làm văn Kể về ngày đầu tiên đi học của em Chúc may mắn với bài luận của bạn!
Xem thêm: cu+h2so4 loãng
Bình luận